Hà Giang mùa Thu đẹp hơn, cũng trầm tĩnh hơn, hao hao các con đường lộ ra khỏi ánh nắng, bước chân người bộ hành bất giác chậm lại, để kịp thấy tim mình xao động bởi những điều giản đơn, để rồi bỗng nhiên muốn bao dung và lượng thứ.
Đột nhiên nhặt được một chiếc lá vàng rụng xuống dưới chân, để rồi giật mình rằng tiết thu đã đến. Mùa hoa Tam Giác mạch thân thuộc lại chứa chan khắp các nẻo đường, những thung lũng ... nơi chúng ta đi qua. Những làn gió thu sẽ khiến hong khô những vết thương ta đã từng trải…
Đã bắt đầu vơi đi những cơn mưa rào tự dưng làm cho ta ướt áo, cho ta nhớ người này thêm một chút, yêu thêm người kia một chút. Hà Giang khiến chúng ta chững lại một nhịp, hít hà mùi hương trời đất mà xuýt xoa sao thời gian trôi nhanh quá.
Hà Giang mùa Thu, cho ta đong đầy yêu thương lên ánh mắt, những cái nắm tay siết chặt kéo hạnh phúc lại gần kề. những cuộc gặp gỡ và chia ly làm người ta bổi hồi cảm xúc, không còn chỗ cho những trái tim gấp gáp hay hời hợt.
Hà Giang mùa Thu, chẳng phải là nắng rất mong manh sao? Là những chiều xao xác gió, là những lần bắt gặp nỗi nhớ không tên, là những khi thấy một ai đó khác trong chính bản thân mình, là khi đắm mình trong sự chằng chéo giữa hư và thực… Ai đó chông chênh cùng nỗi nhớ mùa Đông chờ một người. Lặng yên một khoảng, giật mình khi nghe tiếng gió thì thào “Thu đang về rồi đấy, vẫn dịu dàng và mơn man như thế “, những con đường đấy nắng mà không gay gắt chói chang, tự thấy lòng mình cũng đang chuyển mùa?
Hà Giang mùa Hoa Tam Giác mạch - Mùa viết những lời yêu thương !